3/27/16

7:05 AM - 3/27/16

Những ngày đầu tiên đặt chân đến nước Đức


Hôm nay tròn 6 tháng sang đây. Đặt tay mở Word lên nhìn ngày mới nhớ, nên tỉ tê viết một tí rồi đi ngủ. dù sao cũng dấu mốc nửa năm hehee


Chuyện kể rằng : 16h – 23/9/2015 Mình cầm hộ chiếu rồi dần nhìn mng qua cưa kính, chào rồi cứ vậy đi. Chỉ nghĩ rằng ngày mai mình được đến Châu Âu chứ chả nghĩ gì về chuyện chia tay chia chân hay ẩm ương nhung nhớ gì cả…

Bước lên máy bay, ngồi và vẫn mang theo một tinh thần rất trẻ con vô tư. Được đi chứ không phải bị đưa đi… Bởi thế sau hơn 20 tiếng bay lượn và transit cả ở Bankok và Doha cái mà mình nghĩ đến chỉ là chụp ảnh và bắt chuyện với những người kề bên, thưởng thức đồ ăn thức uống, nghe nhạc và ngắm các anh tiếp viên hàng không… chả nghĩ gì hơn.



DOHA – QUATAR international Airport – 1a.m 24/09/2015

7h sáng 24/9 mình đặt chân xuống sân bay ở Frankfurt am Main, cái cảm giác đầu tiên là hít một hơi thật dài, Mình thề đấy, chưa bao giờ trong đời mình hít cái không khí trong lành đến như vậy ^^ Hành trình của mình bắt đầu bằng việc “say goodbye” với cô bạn thân bay cùng, 2 đứa tõe ra 2 hướng. Mình về Erfurt, cô ấy về Cologne. Chao ôi! Cái lần đầu đi tàu của mình, nó vừa hài vừa tội nghiệp không đỡ được. Chuyện là xác định lần đầu đi tàu, nên m mua vé ICE (tàu nhanh) theo dự kiến thì cũng khoảng 12h là sẽ đến nơi mình cần đến. Lúc m nhờ phòng vé đặt ấy, thì người ta gửi Mail cho mình cái vé Online thôi, việc của m ngay sau khi đến sân bay là bấm mã số để nhận Ticket. Rồi cứ theo Plan mà về – chuyển tàu một điểm. Đang đứng loay hoay ở máy bán vé, thì có ông Đức ổng “ tự nguyện” giúp bấm vé cho. Thế là cứ chờ đến giờ tàu mà về thôi… Gow, lần đầu đi tàu, tàu gì mà đẹp thế, lại còn loay hoay quay camera vì nhìn cảnh đẹp qua không chịu nổi ( Nhấn mạnh là đag mùa thu lá vàng như trong phim ấy ạ). Bup ! Điện thoại sập nguồn . Cái máy của mình nó dở khóc dở cười lắm, ngoài việc nó hay bị sập nguồn lúc mình bật 3G hay quay phim thì còn lại đều ổn.

Ngồi được một lúc thì người soát vé đến, mình đưa vé ra cho ngta kiểm tra thì tá hỏa, đó là cái Reiseplan chứ không phải cái Ticket. Số nhục rồi, mình xin lỗi rồi đưa cái Codenumber của chị ở phòng vé gửi cho, sau một hồi bà ấy bàn bạc với đồng nghiệp thì Okie cho mày đi đới nhưng nhớ lần chuyển tàu tiếp ở Fulda mày nên đến quầy Information mà lấy vé nhá vì với cái Code kia nó ko có ý nghĩa gì đâu nhá :X mặt bà vẫn còn hậm hực nhưng đồng nghiệp của bà là cái ông đẹp trai, chính ông bỏ qua cho mình đó, ông đang cười với mình – nụ cười nhân ái nhất năm… “Á quên, đây là khoang hạng nhất đới, vé của mày là khoang hạng 2 thôi “ – Bà lại nói trước khi đi – Thảo nào trong tàu đẹp thế hahhaa Xuống ga Fulda, vì tàu đến muộn nên cũng chả kịp đi cái tuyến tiếp theo, thế là phải chờ hơn 1 tiếng nữa mới có tàu về Erfurt. Lần đầu đi tàu mà một mình ở cái xứ này nữa, nên ngơ ngác lắm. Nhìn cái Plan một hồi xong trong đầu vẫn oang oang bao nhiêu cái:

Nào là ở Đức nghe người ta nói tàu chính xác lắm cơ mà nhỉ?

Sao lại có chuyện tàu đến muộn, hay mình đi sai chuyến?

Hay quầy Informatin ở đâu mà lấy vé bây giờ?

Làm sao mà về nhà được đây với cái Reise Plan này, làm sao giờ săp khóc! Máy thì hết pin, mà có Pin thì cũng có sim có mạng gì đâu mà gọi… Mà nhớ lại ngố dã man ạ. Cứ đứng cả tiếng với 3 cái Vali chờ cái tàu tiếp thế, vì xung quanh chỉ thấy đường ray ngang với mặt đất. Chứ có biết ngay cái cầu thang đi xuống cạnh mình là cả một cái nhà ga bên dưới đâu. Trời ơi! 12h rồi, vừa đói vừa mệt. tàu bao giờ mới đến, lại gặp phải cái lão Thanh Tra nào, ông đi theo mình từ cái lúc lùm xùm trên tàu từ FF về Fulda. Ông bảo mình trốn vé phải không? Việt Nam tụi bây bị bắt đi lậu vé nhiều lắm nha, chứng minh cho tao xem chính mày đã mua vé đi, không thì cái gì gì đó…(tóm lại là dọa làm con bé hoang mang tột độ ). Gì vậy trời, máy t hết pin, tôi nhờ Phòng vé mua cho chứ tôi trả 42 Euro rồi nhé, tóm lại là muốn khóc lắm rồi đấy. Giằng co một hồi chắc ổng chán mình quá vì mặt lúc nào cũng mếu máo, thiếu nước khóc nên ông bỏ đi nhưng vẫn ko quyên dặn: m mà không mua vé tuyến tiếp là tôi đưa lên Polizei đấy nhá. Trời thì nắng đẹp trong lành, mà mình thì thật ảm đạm. Lại còn mấy thằng thanh niên đứng bên nữa, một két bia và toàn thanh niên. Mình lại bắt đầu nghĩ lung tung: nó có làm gì không nhỉ, chết cha cả cái nà ga thế này mà chỉ có mỗi mình với mấy thằng này Linh ơi chết rồi Linh ơi ! (giừ thì biết rồi, bọn nó đi xem đá bóng về đang ăn mừng, thích uống bia mà phải chơi cả két vậy! )



3 Vali kỉ niệm và đám thanh niên không làm gì nhưng mình bị hết hồn 

Cái tàu tiếp đi qua Erfurt cũng đến, nghe ổng dọa mà giờ con bé sợ lắm, Nghe tiếng Đức kỉ luật nổi tiếng, nhỡ ông dọa mà ông đi theo xem mình có mua vé chuyến tiếp không thật thì sao, rồi lần sau mình sẽ có vết nhơ trong hộ chiếu, ai cho mình gia hạn bla bla – yếu bóng vía. Làm sao giờ, mình trả tiền vé rồi mà, m không có cam chịu mua tiếp đâu. Tiếc tiền lắm, huhu. Mua giờ cả trăm Euro chứ ít đâu. lại còn 3 cái Vali to như gì nữa, người thì như con muỗi, mang gì mà lắm đồ rứa không biết. mỗi lần lên tàu răng mà mang đc cả 3 cái. Vác đc cái thứ nhất lên xong xuống lấy cái thứ 2 thfi tàu nó chạy xừ nó mất…. may mà nhìn mình nhỏ nhắn với cái mặt nhìn ai cũng kiểu : PLEASE! HELP ME nên chả cần phải nói, toàn được các anh to cao đẹp trai ( chưa nhìn là cũng biết 6 múi ) khuôn đồ cho *-* đấy trong cái lúc như người sắp chết trôi… Sau 5h đến Đức (7h sáng – 1h chiều) mới bắt đầu nhận thấy những cái rất đẹp ở con người nới đây .

Chưa hết đâu! Lên tàu rồi vẫn cứ nghĩ cái ông kia ông theo mình để xem m có mua vé không, thế là hành lý thì để rất gọn ngay cạnh Toilet, chả hiểu sao cái hôm đó tàu đông thế không biết. Nhưng mà con bé sợ, nên nó không dám ngồi đâu cả, mà ngồi lên luôn cái Vali của mình, lâu lâu sợ quá lại vào Toilet . May tàu đông ngta không check vé mà chỉ hỏi ai chưa mua vé thôi … Nói chung là cả chuyến tàu mang tên sợ hãi. Không dám ngồi mà cũng không có tâm trạng để ngồi, mà hơn nữa là cũng chả có ghế mà ngồi (*-*) nên ra đứng quách hành lang nhìn cảnh vậy !

Such a lovely place! Đúng kiểu trên tivi mình hay nhìn đây rồi, nước Đức đây rồi, Châu Âu đây rồi, mọi huyện kinh khủng từ sáng nay đã qua rồi… Tàu đi đến Einsenach! Mình phát hiện trên cái hành lang này chỉ có mình với một cô gái châu Á khác, chính cô giúp mình bê đồ lên đây mà. Nhìn chị ấy hiền thế, cười cái là biết đến từ Hàn Quốc. Sau một lúc nói chuyện thì cũng biết c ấy hơn 30 rồi mà trẻ dã man, nhìn mộc mạc lắm, tay thì cứ ôm mấy quyển sách Tiếng Anh như trong phim Hàn luôn ấy ! Chị đang di du lịch một mình ở đây, bây giờ xuống Einsenach vì chỗ này có cái hồ gì đấy đẹp lắm… Nói chung là m ấn tượng với chị ấy lắm, nói chuyện với chị tầm 30p thôi, mà cứ như vừa đi Hàn Quốc về ấy (8-8), Nhìn c xuống tàu, bái bai rồi tàu lại chạy. Giờ tàu có vẻ êm đềm hơn tí vì biết chăc cái lão kia không đi theo mình nữa, và cuộc nói chuyện với chị kia làm m quyên mất những cái rắc rối vừa đi qua :X

Tàu chạy êm đềm trong nắng, qua những con đường ngay cạnh chân núi. Cối xay gió, những cánh đồng, những ngôi làng hay những hồ nước. Mấy cây lá vàng rồi xa kia là rừng kìa… nhìn xung xung quanh kìa, mỗi mình tóc đen khác biệt thôi… điểm đến của mình đây rồi, Nước Đức thật sự đây rồi. Erfurt ơi, cuối cùng t cũng đến …(2h chiều) Mình sống rồi hahaaaaaa



Nhà Ga Erfurt



Hoa Hồng tháng 9 – đẹp

Tác tác giả bài viết: Phạm Thùy Linh © hotrosv.de
nuocduc.org / Nước Đức (Tổng hợp)
Tin cùng chuyên mục

No comments:

Post a Comment

Tin tức Đức
DU LỊCH ĐỨC
SỐNG TẠI ĐỨC
NGƯỜI VIỆT TẠI ĐỨC
×